Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014

Giấc mơ xưa - Chia xa Đoạn 16

Đoạn 16 : Chia Xa

Sau buổi nói chuyện đó, nó đã hiểu ra mọi việc, nó không còn đau khổ như kiểu dằn xé tim can kia nữa, trong nó lúc này chỉ là sự bất lực, sự than trách, nó trách nó vô dụng, không thể làm gì hơn trong lúc thế này.




Nó thường nằm lì trong phòng, không muốn ăn uống nữa, nó phải chứng kiến thằng Quang chở Nhung đi trong ánh mắt của nó, nó bất lực, không thể làm gì được…


Từ ngày đồng ý làm bạn gái Quang, Quang đưa em đi chơi nhiều hơn, em trở nên quý phái hơn trong những bộ đầm, những bộ đồ hàng hiệu, giày dép…


Nụ cười em ít được hiển hiện hơn…

Nó đau khổ quá, dằn vặt quá, nó quyết định ra đi, không ở lại để chứng kiến chuyện này nữa, nó tìm phòng trọ ở một khu khác bên quận 5, chắc gần đâu đó bệnh viện Nhiệt Đới. Bây giờ là đường Võ Văn Kiệt đó.

Nó chuyển nhà đi trong im lặng, không nói với ai, cũng không nói với em.

Hàng đêm nằm ngủ, nó luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy em khóc, mơ thấy em cầu xin nó hãy cứu em… nhiều thứ nữa mà nó ko thể tưởng tượng ra được.

Nó gầy đi trông thấy, héo hon, nó không cạo râu, không cắt tóc, tâm can nó cũng chẳng nghĩ được những điều đó lúc này.

Những đêm nằm nhớ em, nhớ những cái ôm, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ cả những cái khác thuộc về em, thuộc về thân thể em…

Lương tâm nó dằn xé, nó không biết, bỏ em đơn độc một mình như vậy rồi sẽ ra sao ?, sẽ như thế nào ? em có sợ hãi không ?

Nó mệt mỏi quá…

Nó trở nên lì tính hơn, ít nói, ít cười, công việc hiện đang làm của nó,mọi người như đang chứng kiến hai người khác nhau, không còn thấy một nó của ngày xưa, vui tươi, luôn nở nụ cười nữa.

Nó hận, nó hận cuộc đời… nó đâm đầu vào học, nó tự nhủ phải cố mà học, phải giỏi, phải giàu để không tuột mất thứ mình có nữa.

Nó vẫn dõi theo em, em không còn làm công việc đứng chào kia nữa, giờ em như bà Hoàng, vào ra nơi đó có người cúi chào, có người thưa. Đứng từ xa nhìn em vô hồn, mặt lạnh băng, lòng nó chua xót….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét