Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

Ả hàng xóm - p3

Gã nhìn ả, ả kể xong mà gã không hề hay biết. Gã đang thử tưởng tượng ra những đau khổ mà ả đã phải chịu đựng, cuộc đời ả về mặt nào đó còn bất hạnh hơn gã nhiều lần. Đôi mắt to của ả chất chứa những nỗi buồn, trong sâu thẳm đang nhen nhóm hy vọng như một đôi mắt luôn ám ảnh trong lòng gã. Gã chợt nhận ra, đôi mắt ả đang nhìn gã, có cả sự dò xét lẫn thương cảm. Gã lảng mặt đi, uể oải đứng dậy, hắng giọng:
– Hôm nay tạm nghỉ! Hoàng hôn, cô biết tôi phải ra sân làm gì rồi đấy? Nếu muốn, cô có thể ngắm cùng, bầu trời của cô chắc đẹp không kém bầu trời của tôi đâu.

– Bầu trời của tôi đẹp hơn của anh là cái chắc. – Ả hớn hở. – Nhưng bây giờ tôi phải đi mua đồ, tiện thể qua tiệm giặt là lấy quần áo cho anh nữa chứ?
– Tùy cô! Đa số con người lấy lý do bận bịu để khỏi phải hòa mình vào thiên nhiên. Đấy là họ tự đánh mất cơ hội!
Gã mở cửa phòng, bước ra khoảng sân ngập tràn ánh hoàng hôn. Hoàng hôn chan hòa khắp xóm trọ, làm rạng hồng ánh mắt, nụ cười người con gái đi sau gã.
Một đêm giữa tháng bảy. Trời sắp có bão nên oi bức khủng khiếp. Bình thường sống trong biệt thự có điều hòa, nay sống trong căn phòng trọ lụp xụp vỏn vẹn mười hai mét vuông, nóng hầm hập như lò hơi khiến gã bức bối không chịu được. Nằm trằn trọc mãi, gã quyết định ra nhà tắm dội vài gáo nước mát cho dễ ngủ.
Khu trọ này có mười hai phòng tất cả nhưng chỉ có duy nhất một nhà tắm và một nhà vệ sinh. Tuềnh toàng và nhếch nhác. Ả ở đây lâu nên biết nhiều câu chuyện hãi hùng kể lại cho gã. Ví dụ như chuyện hai gã phòng số tám và mười bị tào tháo đuổi cùng một hôm, tranh giành nhà vệ sinh đến nỗi đánh nhau sứt mặt vỡ đầu. Rồi chuyện lão bốc vác ở phòng số bảy nhòm trộm ả đang tắm bị ả ném luôn cái quần lót vào mặt…
Đây là lần đầu tiên gã tắm ở khu trọ này (bình thường gã phải đi bộ ra đầu ngách để giải quyết nhu cầu cá nhân ở nhà chủ trọ). Phòng tắm ở góc trong cùng, gần phòng số mười hai, là phòng của ả. Phòng số mười hai vẫn sáng đèn. Ả vẫn chưa ngủ? Thời tiết thế này ngủ ngon được mới là chuyện lạ. Không nghĩ nhiều, gã rảo chân bước vào phòng tắm. Bật đèn, gã vô cùng sửng sốt khi thấy một người con gái lõa thể đang ngồi ôm gối trong góc nhà tắm. Là ả. Ả đang khóc không thành tiếng, mắt nhắm lại nhưng nước mắt thì không ngừng chảy ra.
– Xin lỗi! Tôi không biết cô đang tắm. – Gã bối rối quay mặt đi ra.
Ả khóc nức nở, tiếng sụi sùi xen lẫn nấc nghẹn.
– Cô bị sao vậy? – Gã đứng ngoài cửa hỏi.
– Anh vào đây với tôi một lúc được không?
“Nhưng cô chưa mặc quần áo” – gã định nói như vậy nhưng lại thôi. Mười thằng nói câu đấy trong hoàn cảnh này thì chín thằng là ngụy quân tử. Gã hít sâu một hơi rồi bước vào nhà tắm, ngồi xuống cạnh ả. Gã đưa bộ quần áo trên tay cho ả để che đi những phần nhạy cảm, rồi hỏi:
– Sao? Có chuyện gì hả? Người cô nồng nặc mùi rượu!
– Chị gái tôi gọi điện bảo mẹ tôi ở quê ốm nặng lắm… lần này không chắc có qua khỏi không!
– Thế thì cô về quê mà thăm mẹ.
– Tôi không dám về… Tôi là một con đĩ… một con đĩ. – Ả nghẹn giọng nói. – Tôi là một đứa con bất hiếu… một đứa con khốn nạn… Tôi nói dối mẹ rằng tôi không phải là đĩ… rằng người yêu tôi trên thành phố này rất giàu… và tôi đang làm quản lý cho nhà hàng của anh ta… Anh thấy tôi có khốn nạn không?
– Chẳng ai muốn như thế cả! Nếu là tôi, tôi cũng nói dối.
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
iWin 280 HD - Game Bài Chính Hiệu iWin
– Tôi không biết làm thế nào nữa… Mẹ dặn chị ba bảo tôi dẫn người yêu về ra mắt họ hàng rồi tổ chức đám cưới thì mẹ mới yên tâm nhắm mắt… Tôi… Cái thai trong bụng tôi đã gần bốn tháng rồi…. Sao một con đĩ như tôi lại tin vào một thằng đàn ông ăn bám vợ cơ chứ? Tôi là nỗi ô nhục của họ hàng… tôi chết quách đi cho xong!
Những ánh chớp liên tiếp lóe lên rạch chằng chịt vào khoảng trời. Gã nhìn thấy sự giằng xé trong ả. Ả đang khóc thảm thiết và cào vào đùi đến tươm máu.
– Chết là hết… Tôi chết bố mẹ sẽ không ô nhục vì tôi – Ả gằn giọng, đột ngột đứng dậy vứt trả gã bộ quần áo đang che trên người. – Đây, anh làm gì tôi thì làm, tôi xin anh một ân huệ… kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh… Ngày mai xin anh mang xác tôi về với bố mẹ tôi…
Gã bật dậy, lùi lại khi ả đang tiến đến chỗ gã, dí sát cơ thể lõa lồ vào người gã. Nhục dục? Với gã đây không phải thứ nhục dục khiến người ta mê dại, sợ hãi hay kinh tởm. Đây chỉ là sự vùng vẫy điên loạn theo bản năng của một người đàn bà, một người đàn bà tuyệt vọng không biết làm gì hơn là đem cái thân xác mặc cảm là nhơ nhuốc của mình ra để cầu xin một ân huệ.
– Dừng lại! Cô điên rồi.
– Tôi không điên! Tôi sẽ chết… xin anh hãy mang xác tôi về cho bố mẹ tôi.
Ả nói và lao đầu vào tường. Gã bàng hoàng không kịp phản xạ. Sau tiếng va đập mạnh, ả đổ gục xuống nền ngay dưới chân gã. Máu! Máu chảy vào bóng tối.
Trời bắt đầu nổi gió. Vô vàn những cơn gió trốn trong những kẽ nứt của bóng đêm ào ào đổ ra cuốn cát bụi tung mù mịt. Mưa tới tấp rơi. Nhập nhòa dưới màn mưa, một người đàn ông cõng một người đàn bà lõa thể chạy lao về ánh sáng…
Sau lần chăm sóc gã ở bệnh viện, mối quan hệ của gã và ả hàng xóm trở nên thân thiết hơn. Những câu chuyện về cuộc đời làm điếm của ả đã đi vào lòng gã, giúp gã có thể viết được một tác phẩm văn chương để đời. Nhưng cuộc đời của người phụ nữ đa đoan ấy sẽ còn phải chịu nhiều truân chuyên, đau khổ. Cái bào thai trong bụng ả rồi sẽ ra sao? Liệu từ sự thông cảm, lòng thương của mình, gã có tự nguyện làm người đàn ông bên cạnh cuộc đời ả?

Ả vẫn sống, nằm quay lưng về phía gã, nhìn xa xăm về bầu trời qua ô cửa bệnh viện. Ngoài kia, trời vẫn xanh, gió vẫn thổi, mây vẫn trôi. Phải chăng ả cũng tìm kiếm một thứ gì đó ở bầu trời? Đó là tuyệt vọng, hy vọng hay chỉ là sự bình yên đến trống rỗng?
– Cô có định về quê hay không?- Gã hỏi.
Ả im lặng không trả lời.
– Định im lặng như này đến bao giờ?
Ả úp mặt xuống gối, vừa khóc vừa hét lên:
– Anh im đi! Sao anh không để tôi chết cơ chứ?
– Cô thích chết chứ gì! Lao đầu ra cửa sổ mà chết đi! Rồi tôi sẽ đứa xác cô về, rồi kể cho bố mẹ cô rằng, con của các người lên thành phố làm đĩ như thế nào. – Gã nhếch mép cười rồi nói tiếp.- Xóa cái ý nghĩ ngu ngốc đó đi! Cô còn nhiều mục đích sống hơn tôi. Thằng bệnh này sẽ theo cô về quê và đóng vai cha đứa trẻ trong bụng cô. Đằng nào cũng chết nên điều đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả.
Gã để cốc nước và mấy viên thuốc lên bàn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Ả ngỡ ngàng quay lại; gã vẫn bước đi, bình thản và lạnh lùng. Hai mắt ả cay xè, một nỗi niềm khó tả đang tràn ra từ khóe mắt.
Ngoài kia, bầu trời đã bắt đầu ngả màu hồng, những lớp mây mỏng quyện vào nhau bồng bềnh trên những tia nắng nhẹ dịu của hoàng hôn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét