Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Tinh trùng không biết bơi (Tập 4)

Đại Thành đã vẽ được đến tờ giấy thứ 100, thường thường hễ lúc nào buồn thì cậu lại vẽ, quá lắm tới tờ thứ 10 là vui trở lại, vậy mà hôm nay càng vẽ càng buồn.

Anh Phát ít khi buồn, Đại Thành nhớ có lần bị 1 điểm môn Toán, lúc phát bài ra buồn đến nẫu ruột thì Phát chạy lên xin thầy sửa điểm 1 của chàng thành 0 điểm luôn, để hai bài làm sát cạnh nhau, Phát nói hai đứa đều …..10 điểm.

- Vậy mà cũng được hả???
- Ai nói không được, tao với mày cộng lại là vô địch.

Bữa đó trong lớp đúng là đứa cao nhất cũng chỉ 9 điểm, Anh Phát giơ ngón tay cái lên cười hehe làm Đại Thành cũng cười theo.

Đại Thành nhớ lại và bật cười, cậu vẽ một bức hình hai đứa nhóc cùng ghép bài kiểm tra lại với nhau rồi xếp thành một cái máy bay phóng ra ngoài cửa sổ, đang lúc gió mạnh, cái máy bay chao nghiêng rồi bay đi thật xa….máy bay ơi máy bay, có thể nào bay đến với anh ?

Đang lúc nghỉ hè nên Thành không thể gặp Anh Phát ở trường, đã 3 ngày rồi, 3 ngày căn phòng trống trải làm Thành không thể chịu nổi nữa, mùi mồ hôi của Phát lưu lại trên mền gối cũng dần dần phai, Thành khi thì buồn, khi thì giận, lúc thì vui, lúc cười, lúc khóc, cái gì cũng một mình, một cánh tay, chẳng có gì đáng sợ, một mình mới đáng sợ làm sao, nếu để Phát trở về, Thành sẵn sàng mất luôn cánh tay duy nhất còn lại.

- Anh xin cái gì vậy?
- Bí mật, mẹ nói bí mật mới linh.
- Vậy em cũng giữ bí mật.

Đại Thành nhớ hồi 5 tuổi, ngày sinh nhật trước khi thổi đèn cầy, mẹ kêu hai anh em nhắm mắt lại ước một điều, Anh Phát ước cái gì đó có vẻ rất chăm chú rồi lôi Thành đi ngủ sớm.

- Ngủ đi, ngủ đi mày, sáng mai điều ước thành thiệt.

Sáng hôm sau Đại Thành lờ mờ mở mắt ra thì thấy Anh Phát đã nhìn chằm chằm mình, mặt buồn thiu.

- Không có linh mày ơi!!!
- Cái gì không linh?



Đại Thành ngạc nhiên nhưng rồi nhìn ánh mắt của Phát về phía cánh tay của mình, cậu đã hiểu.

- Nhưng mà của em thì linh, chắc tại tụi mình sinh đôi mà còn cầu cùng lúc nên trời chỉ tính một đứa thôi.
- Mày cầu cái gì?

Đại Thành cười hớn hở:

- Em cầu ngày nào tụi mình cũng được chơi chung với nhau.
- Trời ơi, đồ ngu, cái đó cần gì cầu?

Năm sau rồi năm sau nữa, Anh Phát vẫn cầu lại điều ước đó, lớn hơn một chút, chàng đã không còn tin nhưng Đại Thành vẫn còn tin suốt 12 năm qua, vì sao năm nay đã không còn linh nghiệm.

Sực nhớ 3 ngày trước, mải vui nên đã không cầu nguyện trước khi thổi nến, hèn chi là vậy, Đại Thành vội nhắm mắt lại:

- Xin cho con tìm ra anh Phát, làm ơn nha!!!

Mang trong mình lòng tin tuyệt đối, Thành chạy ra đường tìm anh trai.

------****------

Họa sĩ Phàm chấm thêm một ít màu đỏ rồi điểm lên đầu vú của thằng con trai trước mặt, hơi thở hồi hộp dập dồn của chàng ta làm ông cũng thấy rạo rực theo.

Body painting là môn nghệ thuật đòi hỏi cảm xúc mãnh liệt từ người họa sĩ, ranh giới giữa dung tục và thẩm mỹ thăng hoa chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh. Là một họa sĩ kiêm nhà tạo mẫu lừng danh, ông Phàm có hàng trăm người mẫu đứng xếp hàng chờ ông tạo hình trên cơ thể.

Chỉ là những khối cơ bắp thô thiển, những gương mặt vô hồn.

Ông Phàm chán ghét lũ người mẫu nam sẵn sàng lên giường với ông, dù là gay hay không gay, bọn chúng cũng coi như một cuộc trao đổi, ông đã thử vẽ lên trên những thân thể khát khao lên ảnh bìa đó và cho ra đời những tác phẩm đáng chán, cảm xúc tầm thường sẽ cho ra những tác phẩm tầm thường.

Chàng trai trước mắt có gương mặt rất “thơ”, thông thường con trai sẽ có vẻ góc cạnh cực kì nam tính, hoặc là super baby theo kiểu Hàn Quốc, những gương mặt mà ông thấy quá nhiều, hoặc tự nhiên hoặc do thẩm mỹ mà có. Duy có chàng trai này là sự hòa quyện hoàn mỹ của cả hai, đặc biệt là đôi mắt vừa như có nỗi giận kìm nén vừa có nét buồn không thể diễn tả, sao bao nhiêu tâm trạng lại có thể chất chứa trong một đứa con trai chỉ tròn 17 tuổi như thế.

Họa sĩ Phàm bảo chàng trai khom người xuống để ông hình dung, ông đã vẽ một đôi cánh thiên thần màu trắng nhưng bây giờ nhìn vào ánh mắt chàng trai, họa sĩ lại muốn vẽ thêm một hình lưới màu huyết dụ, thiên thần vùng vẫy trong giằng xé dục tính, sẽ là một tác phẩm chấn động họa đàn.

Trong ông cũng có sự giằng xé tương tự như vậy.

- Anh Phát, cậu có thể cởi quần lót ra được rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét